Tinyvirgo's dairy

Hôm qua youtube gợi ý đọc Bạn đáng giá bao nhiêu, thấy cô nhà văn nói về phụ nữ đúng quá! Nhiều cái, mình h mới chợt nhận ra …

Hôm nay, ngồi xem Hoa hồng trên ngực trái, đồng cảm với San, thương cảm cho Khuê …

Vậy mới biết, phụ nữ nói riêng, hay con người nói chung, kiểu gì thì cũng khổ. Mình thường bảo nếu thật sự là phải khổ cho hết kiếp người, thì vẫn ráng khổ đến cùng, để ko phải làm người nữa … Nói vậy, ít ai hiểu cái cay đắng sau câu nói của mình. Uh, mình may mắn, mình dữ dằn và đòi hỏi. Có thiệt thòi gì đâu mà khổ! Ít ai hiểu được những nỗi niềm của đàn bà, lại càng ko ai hiểu được nỗi niềm của những cô gái có chút tri thức, đòi hỏi một chút tinh tế ở một người đàn ông, hay hơi thừa giỏi giang để sắp xếp cuộc sống của mình …

Khi San chan đầy nước mắt, nói với chồng rằng “một nửa sự nghi ngờ của anh cũng là ko thể chấp nhận đối với em”. Tim mình cũng thổn thức. Uh, ko phải dễ dàng để hiểu, khi mà đàn ông thì lí trí, thì vô tâm, thì có thể nghe đó và bỏ đó. Mình vẫn nhớ lần đầu tiên mình nhận được câu trách cứ “sao em ko động viên anh”, mình chết lặng trong lòng, tay lạnh ngắt … mình tự nhủ bản thân sẽ ko bao giờ có thể cảm thấy khác đi được nữa, sẽ ko bao giờ cảm thấy phản bội hơn được nữa. Khi mà qua tất cả chịu đựng, cố gắng, bước khẽ cho người ta ngủ, cố thêm một tí để đảm bảo tài chính, thì vẫn là câu trách cứ ấy. Nhận ra rằng dù mình có cố gắng bao nhiêu, thì vẫn là ko đủ. Mình quen rồi, đã quen với việc lúc nào cũng là ko đủ với cha mẹ, với thầy cô, với bạn bè. Nhưng khi đến chồng, mình đã buông tay toàn tập với cuộc sống dã man này …

Vậy nên, khi thấy mẹ Khuê hung dữ đòi hỏi, mình cũng ko lạ gì. Vẫn biết, những người thương yêu mình nhiều nhất, lại chính là những người dễ làm tổn thương mình nhất. Biết vậy, nhưng ko khỏi chạnh lòng đôi khi …

Đôi khi, mình ko biết cuộc sống này sẽ cho mình những gì. Những sự cố liên tiếp, những việc cần phải giải quyết cứ dài ra, và đôi lúc mình lại thấy mình câm ín, ko nói ko rằng, lẳng lặng làm những việc mình phải làm, cứ ngày qua ngày, biết rằng, nếu ko làm thì mọi thứ còn đó, và chẳng có ai giúp mình, chẳng có ai một lần tự hỏi “liệu cô ấy có mệt ko? có cần giúp ko? có cần mình phải cố gắng thêm một chút ko?”

Người ta nói nếu một chàng trai yêu bạn, họ sẽ ko bao giờ để bạn phải nỗ lực quá, mệt mỏi quá. Có lẽ, mình ko xứng đáng được yêu. Cho dù là làm gì, cho dù mình phải cố gắng tới đâu, cho dù mình nói một trăm lần những điều mình muốn, những tưởng rằng nếu nói hoài thì họ sẽ nhận ra. Nhưng ko. Người ta nghe những gì người ta muốn nghe. Người ta hiểu những gì người ta muốn hiểu. Ko ai quan tâm mình muốn gì, cần gì. Ko ai hỏi mình tại sao mình lại thế này hay thế kia, cư xử lạ lùng như vậy là vì lí do gì … Có thể cũng như những ngày tết nọ, bất chợt thấy mình buồn thì họ chỉ nghĩ mình ko vui vì ích kỉ của riêng mình, thay vì gặng hỏi … Một câu hỏi ko khó, chỉ là người ta ko đủ tâm để hỏi. Mình đã quen rồi!

Mình chợt nhận ra là mình đã trưởng thành hơn. Mình ko còn bao che cho người khác, bào chữa cho những điều người khác làm ko đúng với mình. Bởi mình biết, khi người ta đã muốn làm mình hạnh phúc, người ta ko cần lí do. Có lẽ, bởi mình ko xứng đáng! Và mình cũng mệt rồi, những lúc cần phải buông tay, mình cũng ko níu kéo. Mình sống như cỏ dại, cứ vậy dai dẳng sống, chết cũng ko cần ai quan tâm …

San nói đúng, mình xứng đáng được tin tưởng, được yêu thương nhiều hơn thế … Chỉ là, mình vẫn ko đủ can đảm để lại bắt đầu, bởi những sự bắt đầu kia vẫn chưa 1 lần khiến mình hạnh phúc … Cuộc đời, mệt mỏi như vậy, là vì sao?

Blogging, Tinyvirgo's dairy

An Nhi … I will always keep you by my side

Người khác thường tự tin, đôi khi ko phải bởi vì họ giỏi giang gì. Chỉ là họ biết ít, nhưng lại nghĩ rằng mình biết nhiều. Người khác chỉ chịu đựng một chút, đã tự cho mình nghỉ ngơi và than thở. Đôi khi ko phải bởi vì họ chịu đựng giỏi, sức chịu đựng kém nên một chút đã là nhiều …

Đôi lúc mình muốn chấm dứt hết, ko muốn níu bất kì cái gì … Có lẽ, ko có An Nhi chính là một điều hay … mình nên sống để trả hết nợ kiếp này, rồi ra đi, đừng vươn vấn bất kì điều gì khác nữa … chết rồi, sẽ có An Nhi bên kia chờ mình …

Hôm nay, vẫn là buồn, nhưng lòng mình thanh thản vô cùng. Bởi mình đã biết chấp nhận. Mình sinh ra ko phải để được yêu thương, lại càng ko phải để sống sung sướng hay vui vẻ. Mình chấp nhận nặng nhọc, chấp nhận làm quần quật, chấp nhận rằng ko có bất kì ai nghĩ cho mình, thương cảm cho mình. Và mình vẫn phải làm những điều mình muốn và những điều mình cho là đúng. Ko thể làm hơn, cũng ko thể làm ít đi. Nếu có may mắn được giúp bớt một điều gì, thì tốt. Nếu ko, mình đành chịu thôi. Chấp nhận. Có thể nợ của mình đã sắp trả hết rồi …

Blog Y!360, Blogging, Tinyvirgo's dairy

Đang định đặt cái bánh vào lò thì chuông cửa reo. Nồi nước đang bắc để kịp đổ vào lò lúc nó 100 độ đang réo sôi. Mở cửa, là bác thợ đến sửa nhà. Vội vã mời ông ấy vào nhà, chạy ra chạy vào với cái bánh và lò. Ông ấy thấy mình thế thì bảo mình ông ấy có thể chờ…

Chợt nhận ra nếu mình chỉ là một đứa con trai thì mình sẽ ko làm bánh, và có thể bình tĩnh ngồi tiếp ông ấy thôi. Hoặc nếu mình chỉ là một đứa con gái biết thân biết phận thì mình cũng sẽ chỉ chăm chú làm bánh thôi. Mình sẽ ko quên rằng lò bật 30p 200 độ thì cần thêm 30p 150 độ nữa … Rốt cuộc là mình cứ vừa phải làm một người phụ nữ như mình mong muốn, và cũng đồng thời làm một người đàn ông mà mình trông chờ nữa!

Thật ra, nếu nói đến phải mạnh mẽ, thì ko ai chọn trở nên mạnh mẽ cả. Mình ko chọn, và cũng ko muốn chọn. Ít ra là đối với mình, mạnh mẽ chỉ là vì mình phải như vậy. Nhưng có lẽ cũng bởi vì mình quá cầu toàn, muốn quá nhiều thứ trong đời, những thứ mà nếu chỉ an phận là một người đàn bà, mình sẽ ko bao giờ có được. Với người khác thì có thể … Với một cô gái xinh đẹp hơn, khéo léo hơn, biết nhẫn nhịn hơn. Hay với một cô gái xuất thân danh giá hơn, có một gia đình điều kiện tốt hơn, yêu thương vô điều kiện hơn một chút …

Nhưng mình ko muốn tự thương thấy bản thân. Muốn người thân xót xa mình. Muốn được nâng niu hơn. Cảm thấy nếu mình thương bản thân nhiều hơn một chút thì thấy tủi thân, thấy tội cho mình quá! Tình thương của mình dành cho người khác nhiều như vậy, dù ko phải trao đổi, nhưng liệu có thể trân quý mình nhiều hơn ko?

Mạnh mẽ lên! Mình tự nhủ như vậy. Đôi khi nghĩ rằng mình đã có bố mẹ tệ, anh em tệ, chồng tệ, thì bản thân mình phải nỗ lực nhiều hơn. Mạnh mẽ lên! Bởi mạnh mẽ là lựa chọn duy nhất. Ngoài ra chẳng thể làm gì khác. Buông tay. Ngủ một giấc. Nước mắt dâng lên đầy mi rồi tự mình nuốt nó vào trong. Khóc mà làm gì. Cũng ko có ai bên cạnh để mà lau khô đi. Rồi tự mình cũng phải đi dọn dẹp mớ hổ lốn tự mình tạo ra.

Mạnh mẽ, đối với một người phụ nữ ko phải là xắn tay áo lên và đi làm mấy chuyện mà lẽ ra có thể dựa vào người đàn ông của mình. Mạnh mẽ, đối với một người phụ nữ, là thôi ko còn chờ mong ở người đàn ông của mình nữa… hay chỉ đơn giản là chẳng còn coi bất kì ai trong đời là chỗ dựa của mình nữa! Mạnh mẽ, là thôi ko nói bất kì lời than thở nào, là thôi mở lòng cho mình xúc động, là thôi khóc cho một ai đó ko đáng! Cuộc đời này quá ngắn để mà thay đổi một ai đó, nhất là đó lại là người mình yêu … Phụ nữ chỉ cần được yêu, ko cần một project, họ đã có quá nhiều thứ để làm rồi mà …

Có thể ở một thời điểm nào đó, tình yêu đối với một cô gái là tất cả, khi mà những nhịp run khẽ trong tim có thể khiến cho cô ấy cười cả ngày. Nhưng để vì những xúc cảm cũ kĩ đó, đánh đổi tuổi xuân cho một người, để nhận lại những cảm xúc ko đáng có, thì cái giá ấy đắt quá! Em đã quá trưởng thành để biết có những lúc phải biết chấp nhận những thứ ko thuộc về mình, thì ko nên cố chấp cứ níu giữ và cố gắng!

Blogging, Tinyvirgo's dairy

Có một thời gian, sau khi tới Hà Lan, và thực hiện được ước mơ đeo đẳng suốt thanh xuân của mình là được đi du học, mình cảm thấy trầm cảm. Mình cảm thấy mình ko thể trở thành một cái gì đó vĩ đại, thậm chí, ko cảm thấy rằng mình có “tiềm năng” trở thành một điều gì đó có ý nghĩa trong cuộc đời này. Mình – ko chấp nhận mình chỉ là một con người bình thường, một thoáng trong cái vũ trụ rộng lớn này, và rồi biến mất, như chưa từng tồn tại, và mình buồn – buồn nhiều vì điều đó!

Điều đúng đắn nhất vào thời điểm ấy mà mình đã làm là ko tự tử. Có đôi lúc, mình cảm thấy cuộc đời mình quá vô nghĩa. Những nỗi buồn từ công việc, từ người thân, từ cả người yêu, bạn bè, khiến mình cảm thấy ko chịu nổi, mình nghĩ là mình có “quyền” gục ngã. Đôi lần, mình nghĩ mình ko lưu luyến gì cuộc sống này nữa. Nhưng rồi mình nghĩ đến những người thân, nghĩ đến cha mẹ, nghĩ đến người yêu, nghĩ rằng mình ko có quyền gây ra một nỗi đau, một món nợ mà mình sẽ ko có cơ hội để sửa chữa. Và mình cố gắng bước đi, giống như khi đạp xe ngược gió, người ta có thể đạp, và nỗ lực rất nhiều, dù ko tiến được bao nhiêu, chỉ cần ko dừng lại. Mình cứ vậy, cắm cúi đi trong cơn gió của cuộc đời mình. Đôi khi, mình tự hỏi khi nào thì cơn gió ấy đi qua, khi nào thì mình có thể tự biết rằng đây là đích đến, và khi nào thì mình biết được đích đến tiếp theo …

Vào một ngày kia, mình đọc được đâu đó về việc nghỉ hưu sớm. Lúc đầu, mình ko quan tâm lắm. Nhưng mình khá thích cái ý tưởng một lúc nào đó, mình sẽ ko phải quan tâm tới việc kiếm tiền nữa, và mình có thể làm chủ thời gian của mình. So với bạn bè cùng trang lứa, khi mà các bạn nổi lên trào lưu đi khắp bốn phương, và dùng tiền để đi, mình cảm thấy lạc lõng giữa làn sóng ấy. Mình cảm thấy những chuyến đi vội vã, budget chật hẹp, những đau đầu khi phải lên kế hoạch cho những chuyến đi, và việc say xe, mệt mỏi khi phải đến một nơi xa lạ, khiến mình ko trọn vẹn thật sự thích việc dịch chuyển. Nhưng khi nghĩ đến việc được làm những việc mình thích, bất kể nó là việc gì, được dành thời gian cho gia đình, cho nấu nướng, mình cảm thấy đó chính là điều mình muốn hướng tới.

Tết vừa rồi, khi về VN, bất chợt cảm thấy giữa những lối rẽ của cuộc đời, thì mình đang ở đây. Cảm thấy đủ may mắn khi cả hai vc đều có việc làm ổn định, lương hướng đầy đủ. Bất chợt cảm giác cái giấc mơ ấy thật sự là có thật. 10 năm nữa, nếu tất cả mọi thứ đều như dự định, mình sẽ nghỉ hưu, sẽ ở một nơi nào đó mà mình có một ngôi nhà nhỏ, có vườn rộng, nuôi một vài con vật, có thời gian để ở bên con cái và cha mẹ mỗi ngày, và có một tương lai ổn định.

Những gì mình cố gắng hôm nay, dù ko biết mỗi năm, mỗi thời điểm của cuộc đời đều có thể có những thay đổi nhất định, thì cũng sẽ hướng tới đích đến đó. 10 năm, cũng như 8 năm vừa qua, sẽ trôi qua rất nhanh. Và mình tin, mình sẽ làm được những điều mình ấp ủ, như tất cả những điều mình đã từng dự định …

Mình ơi, cố lên!

Tinyvirgo's dairy

Thì mình cũng có lúc tủi thân, giữa biết bao số phận của cuộc đời, tại sao vẫn là mình lúc nào cũng thấy mình lọt thỏm giữa số phận … Giữa những người đàn ông đang dang tay gánh vác cuộc đời của họ và những cô vợ hay cô bồ, là mình, đang ko chỉ dang tay gánh vác cuộc đời mình, mà còn phải gánh vác cả chồng, cả em, cả bố mẹ … như một nhiệm vụ mà mình tự đặt mình vào, và tự gồng gánh lấy!

Giữa đêm thanh vắng, một ngày miệt mài làm cho xong việc – những việc ko ai bảo mình phải làm. Nhưng rồi tự biết mình kém, tự ko cho phép mình hoang phí thời gian vào những việc khác, tự mình ham công tiếc việc và tự đặt mục tiêu cao cho bản thân …

Đôi khi, tự hỏi cuộc đời này mình đang phải trả nợ gì? Mà tự mình ko cho phép mình vui? Tự hỏi giữa bao người đàn bà đang êm ấm nhẹ nhàng sống và coi thành công là mặc đẹp, kẻ một cái chân mày đẹp, thì mình lại vướng bận bao nhiêu toan tính, nhà cửa, ăn cái gì, mặc cái gì, tiền bao nhiêu đều là ở trên đầu mình? Mình thấy tủi thân, khi phải là đại gia của chính mình. Mình thấy tủi thân, vì mình ko thể yếu đuối. Mình thấy tủi thân khi cuộc đời mình cứ mãi thế này, yên ổn hay ko, chỉ thấy mình gánh trên vai nỗi nặng của cuộc đời mình …

Bao nhiêu lần bảo mình quên đi … Bao nhiêu lần bảo mình bất cần … Bao nhiêu lần … rồi cũng lại thức dậy, lại cố gắng … nợ đời này, quyết phải trả cho xong … kiếp sau, xin làm cỏ cây, chỉ thoáng một phút là qua một đời …