Có đứa bạn bảo “mày gan thiệt, chồng mới đậu lái xe mà đã ngồi xe nó lái rồi”. Mình chỉ cười bảo “cái đó gọi là tình yêu đó!”. Xong ngẫm lại, thật ra đây đâu phải là lần đầu. Chắc chắn ko phải lần đầu chúng ta cùng nhau đi qua khó khăn, và chắc chắn cái khó khăn này chả là gì so với những cái khó khăn tưởng chừng còn chẳng thể vượt qua được. Nếu nói rằng em ko quý sinh mạng, thì sợ làm ba mẹ buồn. Nhưng nếu bất trắc gì xảy ra, thì em cũng mong được cùng trải qua với anh.
Bởi vì chúng ta đã cùng nhau đi qua những ngày tháng chật vật lúc mới ra trường, khi lương em chỉ đếm bằng vài trăm ngàn chẳng đủ để đổ xăng, và anh là một nhân viên công chức dù chẳng giàu gì nhưng ít ra là thu nhập khá hơn em. Lúc ấy, mọi khoản chi tiêu anh đều trả cả. Những buổi ăn ốc vài trăm nghìn hồi ấy là xa xỉ, nhưng mình còn chẳng tiếc gì với nhau, chẳng tính toán gì thiệt hơn giữa dòng đời đầy toan tính ấy nữa là …
Bởi vì chúng ta đã cùng nhau đi qua những thời khắc khó khăn nhất của cuộc đời em, khi mà em cần vài trăm triệu để đóng học phí, và em nhớ anh bảo “hôm nay anh mua vé số, lỡ có trúng thì anh cho em tiền đóng học”. Những lúc ấy dù chỉ là một phút thôi, em phì cười trước cái suy nghĩ đơn giản của anh, bởi em là người ít tin vào những thứ trên trời rơi xuống. Nhưng em cảm động, bởi vì có một người – ko phải bản thân em – lo nỗi lo của em, mong niềm mong ước của em, cho dù là khi ước mơ đó trở thành sự thật, chúng mình sẽ xa nhau, 2 năm, 3 năm, hay bao nhiêu năm nữa …
Bởi vì chúng mình đã cùng nhau vượt qua 3 năm dài đằng đẵng. Anh âm thầm đối diện những lời trêu chọc mỉa mai. Em ngoài những lúc miệt mài đèn sách, ngước lên nhìn những cặp đôi nắm tay nhau đi trong những ngày gió lạnh. Lúc ấy, chỉ ước mơ rằng chúng mình sẽ ở bên nhau, ko cần gì khác.
Rồi chúng mình cũng vượt qua được những tháng năm đầu tiên làm vợ làm chồng, tha thứ cho những điều cỏn con khiến nhau bực bội, và mài dũa để khớp cạnh được với nhau, vượt qua những tháng ngày có thể gọi là nghèo, lương nhận về vừa đủ trả tiền nhà rồi thì tằn tiện cơm canh.
Rồi chúng mình cũng vượt qua được những thử thách cuộc đời đặt ra, lúc khó khăn, lúc chật vật, lúc đau ốm, lúc mệt mỏi, chỉ để ở bên nhau cho tới hôm nay.
Những thử thách có lẽ còn nhiều, chúng mình dù chưa bao giờ rủng rỉnh dư dả, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc đời mình chỉ cần tạm bợ thế là xong, và chúng mình cũng chưa bao giờ là tạm bợ của nhau. Chúng mình đã sống hết khả năng có thể, đã làm tất cả những điều mình có thể, và giờ chỉ có thể chờ mong những điều may mắn nhất sẽ đến.
Có lẽ, lòng tham lam của em sẽ ko bao giờ cạn, em sẽ vẫn mong chờ hy vọng một điều gì đó tốt đẹp hơn những gì chúng ta đang có. Cũng giống như mong chờ ở anh nhiều hơn khả năng của anh có thể làm được. Nhưng em vẫn hy vọng mình đủ kiên nhẫn cho đến ngày nào đó, em có thể nói “giờ em ko mong chờ gì hơn nữa”. Và chúng ta thật sự có “happily ever after” đi qua cuộc đời này …
Cảm ơn vợ yêu đã luôn hiểu… có đôi khi chắc vợ cũng sẽ thắc mắc vì sao a không làm thế này mà lại làm thế kia, tất cả đều có lý do. Ngày đó sẽ đến sớm thôi em à.