Nếu ko online thì với mình, ngày tháng trôi qua có khi chẳng bao giờ nhớ! Quá bận với mọi chuyện, cảm giác 9 tháng học qua đi là 9 tháng bận rộn. Những ngày hè thảnh thơi, là những ngày mình mong ngóng nhất! Nhưng rảnh rỗi thì làm gì, mình vẫn thích sự bận rộn. Cả trong suy nghĩ, ko bao giờ mình muốn rảnh rỗi, mình muốn sống và làm thật nhiều, là người có ích mỗi giây mỗi phút!
Hôm nay, ngày đầu tiên của tháng 11, Mới sáng ra đã nhận lời chúc của bao nhiêu người! Hạnh phúc! Cám ơn mọi người nhiều lắm! Vậy mới nói, nếu mình không sống tốt, ko vui vẻ thì mình thật là người xấu xa, vì mình làm biết bao nhiêu người lo lắng. Nếu mình không biết tự chăm sóc cho bản thân, ko biết giữ gìn sức khoẻ, để bị ốm, thì cũng làm bao nhiêu người ko chỉ lo lắng mà còn khổ vì mình! Vậy nên mọi người ui, tháng 11 tới rùi, những ngày mưa và lạnh sắp nhiều dần lên, mọi người ra đường nhớ mang áo ấm, nhớ mang khăn bịt mặt kẻo mũi lạnh sẽ dễ bị viêm xoang, nhớ giữ gìn sức khoẻ, đừng vì nhác mà ko mang áo mưa, đừng vì mình thường đãng trí mà quên áo ấm ở nhà, nhé!
Còi nhắc, rồi lại nhớ cô chủ nhiệm lớpD1 ngày xưa, cứ mỗi khi gió trời bắt đầu lạnh, cô lại nhắc cả lớp những điều như thế! Và còi lúc nào nghe cũng thấy mắt cay cay! Còi chưa bao giờ được là học sinh cưng của cô, nhưng còi đã luôn coi cô là người mẹ thứ 2 của còi! Tiếc là còi chưa bao giờ đủ can đảm để nói rằng mình yêu quý cô nhiều lắm, cũng như chưa bao giờ dám nói với mẹ của mình “con yêu mẹ!”
Tại sao nói “em yêu anh!” thì dễ như thế, mà …
Mới vừa đi dạo một vòng qua blog của mọi người, đọc blog của bà Dẹp, bất chợt nhớ D1 ngày xưa quá! Năm 12, một chuyến rẽ ngang, những điều viết trong lưu bút, tưởng chỉ là viết, hoá ra … Mọi điều đã đúng như thế! Mình đã mãi mãi là một phần tách riêng khỏi D1 ngoài kia! Nỗi mặc cảm vì những đứa bạn giỏi giang, đi đông đi tây mỗi ngày… những điều to tát mà tụi nó làm… mình chỉ là hạt cát, mãi mãi rất nhỏ bé, không bao giờ có thể so sánh, ko bao giờ có thể xứng đáng với tập thể D1 giỏi giang ngày xưa!!! Nhìn thấy tụi nó vui vẻ như thế thật là vui! Có phải mình đã bỏ lỡ rất nhiều những điều tươi đẹp của tuổi cấp 3 vô tư hay ko? Vẫn biết mình phải đang sống và cố gắng cho hiện tại, rất nhiều công việc, những khoảng thời gian hiếm hoi bên anh, bên cả nhà, bên những đứa bạn thân nhí nhố… vậy mà … hôm nay vịt mà ko nhắc, mình sém quên sinh nhật con gà! Tệ thật!
Sếp bảo set mod cho mình trong diễn đàn. Tự nhiên thấy vui mà cũng thấy bùn. Bùn vì tự thấy trong tất cả những người trong diễn đàn thì mình là đứa duy nhất chẳng biết làm gì! Dù được đóng góp cho lc, thì cách này là cách duy nhất sẽ ko ảnh hưởng tới việc học của mình. Cũng như rất nhiều nhiệm vụ mà mình nhận với lc, mình luôn phải nghĩ rằng điều đó có làm ảnh hưởng tới việc học hay ko? Nói như ba, mình ko bao giờ dám đánh đổi nên sẽ ko bao giờ có được điều vĩ đại nhất. Nhưng làm sao mình dám đánh đổi, trong khi … nếu học ko tốt, biết bao nhiêu điều phiền phức, ko chỉ có mình mình, ko chỉ vì mình bản thân mình?! Lựa chọn luôn là điều khó khăn với mình kia mà! Cố gắng hết sức là điều duy nhất có thể làm được, chỉ biết tự nhủ thế thôi!
Nhận dc cm của một người ko lạ, cũng ko quen, tự nhiên thấy mọi thứ đơn giản hơn nhiều so với mình nghĩ! Mình đã sợ, đã ko dám mở lời, đã nghĩ rằng mọi thứ sẽ làm người khác khó chịu, mình ko thích tự nhiên trở thành điều khó chịu trong mắt người khác, dù thật ra mình đã không làm gì sai! Vui, vì mọi người quanh mình thật dễ thương, lúc nào cũng luôn đối tốt với mình. Ngày trời mưa, mà lúc nào mình cũng thấy ấm áp, vì bên mình lúc nào cũng có mặt trời sưởi ấm mà, hạnh phúc! ^-^
Ngày trời mưa, thích nhất là được ngồi sau xe người khác, cảm giác lành lạnh ở chân, nước bắn từ xe 2 bên đường tung toé, ánh đèn chiếu vào sẽ có rất nhiều màu sắc. Ngày trời mưa, người đi ngoài đường thường rất vội vã, rất nhanh như ko thèm để ý tới ai… nhưng ai đó móc mấy cái lá cây bàng vào chắn nước, để nước ko vung lên người đi sau, tự nhiên thấy ấm áp, vui vì một điều ko hề chỉ dành cho riêng mình! Ngồi sau xe ai đó, tự nhiên thích ngắm nghiêng ngắm dọc, y như con nít mới ra phố, cái gì cũng lạ cũng ko giống thường ngày! Chỉ tiếc rằng, trời mưa thì ko ôm được tài xế! 
Dạo này trời mưa suốt, mà ipod của mình chỉ toàn những bài rất xưa, quang dũng, lam trường, Q&S … cứ thế, bài hát nghe hoài đã thuộc! Hết mỗi bài là tới một bài, cũng đã thuộc! nhưng cứ muốn nghe hoài, nhạc điệu trầm ấm, nghe Mưa để rồi thấy bùng nổ, nhớ ánh mắt, nhớ giọng hát ấm của Mưa ngày xưa… Mọi điều của ngày xưa thì lúc nào mà chẳng tốt đẹp! Nhớ quá, nhớ lắm một thời của mình, những ngày áo dài xanh, những ngày vô tư, những cái “đuôi” dễ thương và đáng ghét… Mình có tiếc ko? Không! Tiếc làm gì những điều thuộc về quá khứ! Những điều hôm nay đáng để quan tâm hơn rất nhiều! Nhưng… mưa mà, làm người ta lạnh, lòng người ta lâu lâu lại nhớ, chỉ thế thôi!
Ánh mắt lo lắng… mình thấy thương thương! Tất cả là tại mình, nói ra tất cả, nhưng ko nghĩ tất cả … dont worry, I’m yours, always!
Mới đầu tháng mà đã ưu tư rồi, sợ nhất là làm mọi người ùa vào cm “hỏi thăm”, sợ còi bùn! Nhưng mà ưu tư thế thôi, lúc nào cũng có thể
như thế này được! Thật đó! Ko dám bùn sợ mọi người lo mà!
. Ngày trôi qua rùi í, lại học bài đây! Bận rộn quá! Chỉ ko dám “quên” blog và cái dtvt.org thui!