Mình ko biết từ bao giờ, mình bắt đầu nghĩ đến mẫu người mà mình muốn trở thành. Mẫu người đó ko hẳn chỉ là một ai đó, nó là tổng hợp của rất nhiều những người xung quanh mà mình đã gặp. Mình muốn khéo léo như mẹ, muốn xinh đẹp dịu dàng như một chị thời đại học, muốn giỏi giang thông minh như một chị khác mình đã gặp, và muốn trở nên thật ân cần nồng ấm vui vẻ giúp đỡ những người xung quanh.
Nếu nhìn mình của hơn 15 năm về trước, một con bé đen nhẻm gầy gò, thiếu tự tin với hết thảy mọi thứ xung quanh, mình chẳng có gì để tự hào. Mình nhớ những buổi đi cùng ba mẹ tới gặp bạn bè của ba mẹ, mình ko phải là đứa con mà ba mẹ sẽ mang ra khoe vừa đạt được giải này hay kia, hay học giỏi nhất lớp, hay xinh xắn vừa thi hoa khôi cấp trường. Mình chỉ bình thường, ngồi một góc, ăn hết phần của mình, ko hẳn là đứa trẻ được yêu mến nhất trong lũ bạn, ko phải là đứa học trò được thầy cô yêu quý nhất trong lớp. Đã có lúc, mình tưởng đó chính là mình, là cuộc sống của mình, là số phận của mình. Có điều, mình ko muốn cuộc sống ấy, số phận ấy!
Khoảnh khắc nào đó của hơn 15 năm về trước, lần đầu tiên mình là một học trò được cô yêu quý. Cô là một người ít nói, ít thể hiện tình cảm, rất nghiêm khắc tới mức hầu hết học trò của cô đều rất sợ cô. Nhưng cô dành cho mình một sự trìu mến đặc biệt. Mình nhớ cái cảm giác ngồi trong lớp giờ cô dạy môn tiếng Anh, và tất cả lũ bạn đều phải nhìn xem mình nói cái gì, viết cái gì, vì cô rất ít khi gọi mình, nhưng đã hỏi mình là mình trả lời đúng. Mình nhớ cái hôm cô gọi điện cho ba mẹ mình vì mình vừa đoạt giải nhì cấp thành phố, hôm ấy có cả bà nội ở nhà mình. Lần đầu tiên mình thấy ánh mắt hãnh diện của ba, lần đầu tiên mình thấy mình trong mắt bà nội, lần đầu tiên mình thấy nụ cười mãn nguyện của mẹ … Mình biết mình muốn là ai …
Mình nhớ ngày đầu tiên mình mặc chiếc áo dài xanh, đạp chiếc xe đạp lúc đó được bác thưởng cho mới toanh, ra khỏi nhà, dịu dàng đi đến trường. Mình thừa nhận, mình đã cố tình đi con đường dài hơn để đến trường, để lại phía sau lưng rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ (hoặc là mình tưởng thế!). Mình biết mình đã bắt đầu hành trình đi tìm chính mình từ hôm ấy …
Mình bắt đầu tin vào linh cảm, tin vào trực giác, và mình thường nói, mình ko biết vì sao mình lại quyết định lựa chọn một con đường này mà ko phải là con đường khác, nhưng mình cảm thấy nó đúng, cảm thấy đó là cách mình nên làm. Đôi khi, cảm giác là thứ khó để mà diễn tả được, nhưng những gì đã trải qua khiến mình lại càng tin rằng mình đang làm đúng, và mình cứ thế tiến lên …
Mình nhớ ngày mình đi phỏng vấn HYA, mình nhớ cuộc nói chuyện thú vị giữa mình và các bác, mình nhớ ánh mắt yêu quý của những người vừa gặp. Đó ko phải là sự yêu quý vì mình xinh đẹp, hay giỏi giang. Đó là sự yêu quý dành cho những điều thú vị. Và mình tin là mình muốn sống một cuộc đời thú vị. Thú vị khi giải thích tại sao mình là tên là Anh, thú vị khi giải thích tại sao mình lại có đến 2 ngày sinh nhật, thú vị khi mình dùng những gì mình nghĩ giải thích những điều đã xảy ra và dùng những gì mình nghĩ đóng góp một cách nhìn cho những điều cần phải xảy ra …
Mình nhớ những lần hiếm hoi khi mình cảm thấy hãnh diện về bản thân. Một lần khi thầy trưởng khoa nhìn thẳng vào mắt mình và nói mình đừng lo lắng, mình xứng đáng và sẽ nhận được bằng tiến sĩ (dù cho đến nay điều ấy vẫn chưa thành hiện thực). Một lần khi mình kiên quyết làm tiếp cho dù cả hai người hướng dẫn đều phản đối đủ đường. Một lần khi mình nhận lời làm một công việc ko hẳn là nhiệm vụ của mình, nhưng mình là người đủ khả năng làm nó nhất. Một lần khi mình dành 2 đêm vào lúc bận rộn nhất giúp sửa bài cho một bạn cùng lab. Một lần khi mình chính thức vượt qua kì thi tiếng Hà Lan với rất ít ỏi thời gian và tiền bạc đầu tư cho nó.
Và mình chợt nhận ra, mình chính là con người mà mình muốn trở thành. Mình là một cô gái chỉn chu, chăm chỉ, đủ nữ tính để khiến đối phương mềm lòng chìa tay giúp đỡ, nhưng cũng đủ mạnh mẽ để đấu tranh với những điều mình cần phải làm. Mình vui vẻ, dịu dàng, mỗi ngày dù mệt mỏi hay bận rộn đều nở một nụ cười khi gặp ai đó ở hành lang. Mình bước những bước đi vững chãi, làm những điều mình muốn, sống đúng là mình dù ở nơi làm việc hay ở nhà, nói những điều mình muốn nói, và nghĩ về những điều tốt đẹp. Cuộc sống của mình đủ đầy để mình ko phải vướng bận những suy nghĩ tiêu cực, để có thể dễ dàng tha thứ, để tốt với cả những người ko đối tốt với mình. Và mình cũng có rất nhiều những người bạn nhiệt thành, tâm huyết với mình ko kém gì mình tâm huyết với cuộc sống. Mình yêu và được yêu, thương và được thương, hạnh phúc và được ngưỡng mộ.
Có lần mình nói, nếu mình nghĩ đủ nhiều về việc mình nên trở thành cái gì, mình rồi sẽ trở thành cái ấy. Và mình nghĩ mình bây giờ chính là mẹ, là chị, là người mà mình yêu quý mong đợi được trở thành!