Blogging

From time to time, I heard people asking “So, what do you need?”. When that question raised, I know, something is just wrong. If you have to ask a person what he/she needs, it’s time to split up and get on your way. Because if you truly care, you should have already knew …

Maybe, I’m just a girl with too many needs. Needs to be cared, to be loved, to deeply covered in good words, warm blanket and beautiful things … I’m not suitable to live in a live that human are scary, thoughtless and careless. I’m not supposed to be sensitive and emotional about everything everyone everytime … But … unfortunately, I do. The more I do, the more hopeless that I felt. I think it’s my tragedy.

But how can people know what I need, if I don’t tell them. I suddenly see myself laughing at my own questions … How can I know? Maybe what I know is wrong. What I think I know about what my beloveds need are wrong. Maybe, definitely, I’m not sure!

But I know I don’t ask that question. I tuned my actions, I listened to what they said, I tried to understand and gave them space. Or maybe I’m really wrong in interpreting all of those signals. Maybe my care is simply making them tired of me. Could be. So I stopped. I stopped many times before. Stopped caring and listening. I told myself “I don’t have to do a thing, nothing at all for anyone, I just need to make myself happy”. So I stopped. But I know I would start again, when my mood changes. Always.

Just once, I wish that there is somebody also doing the same for me. Think about my needs and listen. Maybe there is somebody, but I don’t feel that. So I stopped, I stopped talking and explaining. I’m walking through life, wondering when it will end, and it will free me out of my own misery …

Blogging, Tinyvirgo's dairy

An Nhi … I will always keep you by my side

Người khác thường tự tin, đôi khi ko phải bởi vì họ giỏi giang gì. Chỉ là họ biết ít, nhưng lại nghĩ rằng mình biết nhiều. Người khác chỉ chịu đựng một chút, đã tự cho mình nghỉ ngơi và than thở. Đôi khi ko phải bởi vì họ chịu đựng giỏi, sức chịu đựng kém nên một chút đã là nhiều …

Đôi lúc mình muốn chấm dứt hết, ko muốn níu bất kì cái gì … Có lẽ, ko có An Nhi chính là một điều hay … mình nên sống để trả hết nợ kiếp này, rồi ra đi, đừng vươn vấn bất kì điều gì khác nữa … chết rồi, sẽ có An Nhi bên kia chờ mình …

Hôm nay, vẫn là buồn, nhưng lòng mình thanh thản vô cùng. Bởi mình đã biết chấp nhận. Mình sinh ra ko phải để được yêu thương, lại càng ko phải để sống sung sướng hay vui vẻ. Mình chấp nhận nặng nhọc, chấp nhận làm quần quật, chấp nhận rằng ko có bất kì ai nghĩ cho mình, thương cảm cho mình. Và mình vẫn phải làm những điều mình muốn và những điều mình cho là đúng. Ko thể làm hơn, cũng ko thể làm ít đi. Nếu có may mắn được giúp bớt một điều gì, thì tốt. Nếu ko, mình đành chịu thôi. Chấp nhận. Có thể nợ của mình đã sắp trả hết rồi …

Blogging

Năm mình 12 tuổi, lần đầu tiên trái tim lỗi 1 nhịp, lần đầu tiên biết cảm giác muốn đứng ở xa nhìn một người là thế nào, dù lúc ấy có lẽ mình chỉ nhìn ngón tay đánh cờ chứ ko nhớ ánh mắt dáng mặt người đó như thế nào …

Một cô gái gầy gò, đen đủi, xấu xí và lại ko có đồ đẹp như mình, ko được lòng của mấy đứa con trai trong lớp. Mình nhớ người bạn thân nhất là thằng bạn ngồi ngay kế bên, có thể nó ko thích mình, nhưng vì mình cho nó chép bài đôi khi, nó khá tốt với mình. Nó gầy gò ốm yếu, lại lanh chanh, mình thì ko bao giờ để ý nó. Chỉ biết là khi mình nói, nó nghe rất chăm chú. Lúc ấy, mình chỉ biết nói, ko để ý và cũng ko có ấn tượng gì với nó. Nghĩ lại trong đời, mình đã gặp rất nhiều những cậu bạn như vậy, quá tốt để nghe mình nói, quan tâm và hiểu mình hơn mình nghĩ. Vấn đề là, mình chỉ coi tụi nó là bạn.

Ngược lại, những người mình thầm thương rất nhiều, ngẫm lại thì chẳng có một ai thấu hiểu mình. Có lúc nào đó mình đùa rằng mình là một cô gái quá thông minh, người ta chưa nói thì mình đã biết người ta muốn nói gì. Ngược lại, điều mình chưa bao giờ nói là “mình mong khi mình chưa nói ra thì người ta cũng hiểu được mình vậy”, vậy nên có rất nhiều người đã mở miệng nói tiếng yêu với mình, nhưng chẳng mấy ai hiểu mình, dù chỉ là một chút …

Mình ko hối hận vì đã đến với anh. Rung động là có thật. Dù những gì lãng mạn nhất của tình yêu ko phải là của anh dành cho mình. Những gì đầu tiên trong trẻo nhất của tình yêu cũng ko phải là của anh dành cho mình. Nhưng chúng mình đã cùng đi với nhau qua rất nhiều chuyện. Và mình đã có lúc rất hạnh phúc! Cho dù, hạnh phúc ấy đôi lúc chỉ là huyễn hoặc của bản thân mình, tình yêu mà mình tưởng anh dành cho mình có khi nào cũng chỉ là ảo ảnh của mình, bởi vì ko có facts nào thuyết phục mình rằng anh hiểu mình, hay ít ra muốn hiểu mình …

Mình nghĩ là mình đã cố gắng hết sức để nói ra những gì mình mong muốn. Nhưng đáp lại với anh luôn là “anh đã cố gắng hết sức, và em nên chấp nhận”. Và mình thật sự đã rất nhiều lần chấp nhận. Dù mình vốn ko phải là một cô gái thường chấp nhận số phận. Khi mình tiến đến hôn nhân cùng anh, mình đã mong rằng anh chuẩn bị tốt hơn cho cuộc sống vợ chồng, một nơi ở riêng, một tấm bằng cao học, tiếng anh … Và mình chỉ biết chấp nhận, bởi vì … anh cũng ko cho mình 1 lí do. Khi mình bước vào đám cưới, những điều mình mong muốn, anh bảo mình chấp nhận. Và mình nhớ cảm giác đứng ở căn phòng nhỏ anh chuẩn bị cho tân hôn. Mình đã rất thất vọng! Vừa thất vọng vừa thương, thất vọng bởi vì đó hoàn toàn ko phải là tân hôn duy nhất mà mình trông ngóng cho cuộc đời mình, nhưng thương vì vẻ mặt hồ hởi của anh … và mình chấp nhận! Bước vào cuộc sống vợ chồng, mình đã chấp nhận những thiếu sót của anh, chấp nhận con người anh, chấp nhận cố gắng nhiều hơn, với suy nghĩ có lẽ anh cũng phải chấp nhận mình vậy. Nhưng rồi một lần anh trách “đôi khi chỉ cần em nói một câu động viên”, mình mới vỡ òa ra hiểu rằng những cố gắng của mình chả là gì cả. Hóa ra mình chỉ là một cô vợ đòi hỏi vô lí. Hóa ra những chịu đựng của mình, những mong đợi của mình, tưởng là anh thấu hiểu và trân trọng, nhưng ko … Mình chỉ lặng im, vì mình đã thôi muốn giải thích. Giải thích làm gì, khi người ta vẫn ko nghe ra. Khi mình mất đứa con đầu tiên của mình, vật vã đau đớn đi qua trong những khó khăn khác đè nén tâm tư, mình cảm thấy đơn độc giữa cuộc đời này, vô vọng … Mình tưởng rằng anh sẽ hiểu, sẽ cố gắng hơn, khi biết mình mong mỏi một đứa trẻ. Nhưng anh vẫn lặng im, lặng im trước những mưu cầu của mình. Anh ko chỉ tỏ ra bất lực, anh còn tỏ ra ko hiểu … Mình tưởng rằng anh hiểu những gì anh ko hiểu, và hiểu rõ tình huống của hai đứa nhất. Nhưng rồi khi họ hàng cha mẹ thúc giục, một lần nữa anh bảo mình “phải chấp nhận sự ích kỷ của má anh”. Mình ko biết mình còn phải chấp nhận bao nhiêu lần hờn dỗi, bao lần vừa làm đàn ông vừa làm đàn bà, chấp nhận anh và gia đình anh. Bởi vì mình chưa từng chấp nhận bất kì điều gì trong đời mình, mình ko biết mình còn chấp nhận được thêm bao nhiêu lần …

Đôi khi, người con gái đâu cần một cuộc sống xa hoa. Cái cô ấy cần là một người đàn ông dám cho họ một cuộc sống xa hoa. Đôi khi, cái người con gái cần ko phải là vấn đề được giải quyết. Cái cô ấy cần chỉ là một lời hứa sẽ giải quyết. Đôi khi, cái người con gái cần ko phải là một con đường hoàn mỹ. Cái cô ấy cần là động lực để chung tay xây dựng con đường hoàn mỹ ấy. Cái cô ấy là biết mình được lắng nghe, được thấu hiểu, được trân trọng. Đôi khi, lời nói ko quan trọng, hành động mới là quan trọng. Nhưng đôi khi nếu ko có hành động thì một lời nói, lời hứa cũng quan trọng vậy. Nếu ko, cô ấy biết níu kéo vào đâu. Và khi ngọn lửa đã nguội lạnh rồi, đến một đóm tro tàn cũng ko thể níu kéo …

Anh bảo thôi sẽ ko hứa nữa. Và rồi anh tự cho mình cái quyền để em một mình đối diện với những khó khăn trong cuộc sống này. Anh bảo rằng anh luôn sai, nhưng anh thật ko nghĩ vậy. Anh bảo rằng em rất cảm tính, rồi anh đổ lỗi cho việc cảm xúc của em khiến em phản ứng thái quá với mọi việc. Vậy anh ko biết rằng ngoài việc cảm xúc ấy, em ko tìm được thêm một lí do nào để ở bên anh, đến bây giờ …

Thôi cái gì qua thì cũng qua rồi. Cái gì ko thuộc về mình, em cũng ko muốn níu giữ nữa. Trong cuộc đời của mình, đã từng từ bỏ ko nghĩ đến việc làm sao để có được tình thương vô điều kiện của bố mẹ, hay có được sự yêu mến của bạn bè. Từ bỏ thêm 1 lần cũng có thể thôi. Cuộc sống này chỉ là tạm thời thôi mà, đúng ko? Trả hết nợ đời, kiếp sau, xin vẫn ko làm người … hoặc nếu có làm người, xin hãy cho mình được gặp tri kỷ … mình sẽ biết trân quý hơn …

Blog Y!360, Blogging, Tinyvirgo's dairy

Đang định đặt cái bánh vào lò thì chuông cửa reo. Nồi nước đang bắc để kịp đổ vào lò lúc nó 100 độ đang réo sôi. Mở cửa, là bác thợ đến sửa nhà. Vội vã mời ông ấy vào nhà, chạy ra chạy vào với cái bánh và lò. Ông ấy thấy mình thế thì bảo mình ông ấy có thể chờ…

Chợt nhận ra nếu mình chỉ là một đứa con trai thì mình sẽ ko làm bánh, và có thể bình tĩnh ngồi tiếp ông ấy thôi. Hoặc nếu mình chỉ là một đứa con gái biết thân biết phận thì mình cũng sẽ chỉ chăm chú làm bánh thôi. Mình sẽ ko quên rằng lò bật 30p 200 độ thì cần thêm 30p 150 độ nữa … Rốt cuộc là mình cứ vừa phải làm một người phụ nữ như mình mong muốn, và cũng đồng thời làm một người đàn ông mà mình trông chờ nữa!

Thật ra, nếu nói đến phải mạnh mẽ, thì ko ai chọn trở nên mạnh mẽ cả. Mình ko chọn, và cũng ko muốn chọn. Ít ra là đối với mình, mạnh mẽ chỉ là vì mình phải như vậy. Nhưng có lẽ cũng bởi vì mình quá cầu toàn, muốn quá nhiều thứ trong đời, những thứ mà nếu chỉ an phận là một người đàn bà, mình sẽ ko bao giờ có được. Với người khác thì có thể … Với một cô gái xinh đẹp hơn, khéo léo hơn, biết nhẫn nhịn hơn. Hay với một cô gái xuất thân danh giá hơn, có một gia đình điều kiện tốt hơn, yêu thương vô điều kiện hơn một chút …

Nhưng mình ko muốn tự thương thấy bản thân. Muốn người thân xót xa mình. Muốn được nâng niu hơn. Cảm thấy nếu mình thương bản thân nhiều hơn một chút thì thấy tủi thân, thấy tội cho mình quá! Tình thương của mình dành cho người khác nhiều như vậy, dù ko phải trao đổi, nhưng liệu có thể trân quý mình nhiều hơn ko?

Mạnh mẽ lên! Mình tự nhủ như vậy. Đôi khi nghĩ rằng mình đã có bố mẹ tệ, anh em tệ, chồng tệ, thì bản thân mình phải nỗ lực nhiều hơn. Mạnh mẽ lên! Bởi mạnh mẽ là lựa chọn duy nhất. Ngoài ra chẳng thể làm gì khác. Buông tay. Ngủ một giấc. Nước mắt dâng lên đầy mi rồi tự mình nuốt nó vào trong. Khóc mà làm gì. Cũng ko có ai bên cạnh để mà lau khô đi. Rồi tự mình cũng phải đi dọn dẹp mớ hổ lốn tự mình tạo ra.

Mạnh mẽ, đối với một người phụ nữ ko phải là xắn tay áo lên và đi làm mấy chuyện mà lẽ ra có thể dựa vào người đàn ông của mình. Mạnh mẽ, đối với một người phụ nữ, là thôi ko còn chờ mong ở người đàn ông của mình nữa… hay chỉ đơn giản là chẳng còn coi bất kì ai trong đời là chỗ dựa của mình nữa! Mạnh mẽ, là thôi ko nói bất kì lời than thở nào, là thôi mở lòng cho mình xúc động, là thôi khóc cho một ai đó ko đáng! Cuộc đời này quá ngắn để mà thay đổi một ai đó, nhất là đó lại là người mình yêu … Phụ nữ chỉ cần được yêu, ko cần một project, họ đã có quá nhiều thứ để làm rồi mà …

Có thể ở một thời điểm nào đó, tình yêu đối với một cô gái là tất cả, khi mà những nhịp run khẽ trong tim có thể khiến cho cô ấy cười cả ngày. Nhưng để vì những xúc cảm cũ kĩ đó, đánh đổi tuổi xuân cho một người, để nhận lại những cảm xúc ko đáng có, thì cái giá ấy đắt quá! Em đã quá trưởng thành để biết có những lúc phải biết chấp nhận những thứ ko thuộc về mình, thì ko nên cố chấp cứ níu giữ và cố gắng!

Blogging, Tinyvirgo's dairy

Có một thời gian, sau khi tới Hà Lan, và thực hiện được ước mơ đeo đẳng suốt thanh xuân của mình là được đi du học, mình cảm thấy trầm cảm. Mình cảm thấy mình ko thể trở thành một cái gì đó vĩ đại, thậm chí, ko cảm thấy rằng mình có “tiềm năng” trở thành một điều gì đó có ý nghĩa trong cuộc đời này. Mình – ko chấp nhận mình chỉ là một con người bình thường, một thoáng trong cái vũ trụ rộng lớn này, và rồi biến mất, như chưa từng tồn tại, và mình buồn – buồn nhiều vì điều đó!

Điều đúng đắn nhất vào thời điểm ấy mà mình đã làm là ko tự tử. Có đôi lúc, mình cảm thấy cuộc đời mình quá vô nghĩa. Những nỗi buồn từ công việc, từ người thân, từ cả người yêu, bạn bè, khiến mình cảm thấy ko chịu nổi, mình nghĩ là mình có “quyền” gục ngã. Đôi lần, mình nghĩ mình ko lưu luyến gì cuộc sống này nữa. Nhưng rồi mình nghĩ đến những người thân, nghĩ đến cha mẹ, nghĩ đến người yêu, nghĩ rằng mình ko có quyền gây ra một nỗi đau, một món nợ mà mình sẽ ko có cơ hội để sửa chữa. Và mình cố gắng bước đi, giống như khi đạp xe ngược gió, người ta có thể đạp, và nỗ lực rất nhiều, dù ko tiến được bao nhiêu, chỉ cần ko dừng lại. Mình cứ vậy, cắm cúi đi trong cơn gió của cuộc đời mình. Đôi khi, mình tự hỏi khi nào thì cơn gió ấy đi qua, khi nào thì mình có thể tự biết rằng đây là đích đến, và khi nào thì mình biết được đích đến tiếp theo …

Vào một ngày kia, mình đọc được đâu đó về việc nghỉ hưu sớm. Lúc đầu, mình ko quan tâm lắm. Nhưng mình khá thích cái ý tưởng một lúc nào đó, mình sẽ ko phải quan tâm tới việc kiếm tiền nữa, và mình có thể làm chủ thời gian của mình. So với bạn bè cùng trang lứa, khi mà các bạn nổi lên trào lưu đi khắp bốn phương, và dùng tiền để đi, mình cảm thấy lạc lõng giữa làn sóng ấy. Mình cảm thấy những chuyến đi vội vã, budget chật hẹp, những đau đầu khi phải lên kế hoạch cho những chuyến đi, và việc say xe, mệt mỏi khi phải đến một nơi xa lạ, khiến mình ko trọn vẹn thật sự thích việc dịch chuyển. Nhưng khi nghĩ đến việc được làm những việc mình thích, bất kể nó là việc gì, được dành thời gian cho gia đình, cho nấu nướng, mình cảm thấy đó chính là điều mình muốn hướng tới.

Tết vừa rồi, khi về VN, bất chợt cảm thấy giữa những lối rẽ của cuộc đời, thì mình đang ở đây. Cảm thấy đủ may mắn khi cả hai vc đều có việc làm ổn định, lương hướng đầy đủ. Bất chợt cảm giác cái giấc mơ ấy thật sự là có thật. 10 năm nữa, nếu tất cả mọi thứ đều như dự định, mình sẽ nghỉ hưu, sẽ ở một nơi nào đó mà mình có một ngôi nhà nhỏ, có vườn rộng, nuôi một vài con vật, có thời gian để ở bên con cái và cha mẹ mỗi ngày, và có một tương lai ổn định.

Những gì mình cố gắng hôm nay, dù ko biết mỗi năm, mỗi thời điểm của cuộc đời đều có thể có những thay đổi nhất định, thì cũng sẽ hướng tới đích đến đó. 10 năm, cũng như 8 năm vừa qua, sẽ trôi qua rất nhanh. Và mình tin, mình sẽ làm được những điều mình ấp ủ, như tất cả những điều mình đã từng dự định …

Mình ơi, cố lên!