Sáng nay, như mọi ngày làm việc bình thường khác, mà mình thường ko trông ngóng … Mở email, check lịch họp, check todo list, ghi lại những gì phải làm. Những công việc thường ngày mà mình vẫn làm suốt vài năm nay. Mình vẫn thường có cảm giác lưỡng lự khi bắt đầu ngày làm việc, thường chần chừ ko muốn tới công ty. Nguyên nhân phần lớn mà mình nhận ra là dù trưởng thành bao nhiêu, mình vẫn chỉ là “cô bé thích màu hồng”. Tâm trạng an yên vui tươi của mình suốt mấy ngày cuối tuần, hay sau một buổi tối được chồng chọc cười, sẽ hoàn toàn biến mất nếu lướt qua emails thấy có vài việc ko biết phải tiến hành thế nào, hay có vài lời có vẻ hơi hash từ đồng nghiệp.
Hôm nay cũng ko khác hơn. Nhưng sau buổi tối ngồi đọc Bước chậm lại giữa thế gian vội vã (Hea min), sáng nay, mình đã bắt đầu cứng rắn hơn với những gì mình muốn nghĩ. Những việc xảy đến vẫn vậy, chỉ là tự nhiên có tiếng nói luẩn quẩn trong đầu “cảm xúc của mình ko phụ thuộc những điều đang xảy ra, bởi vì những thứ đang xảy ra là tạm thời, nhưng cảm xúc của mình sẽ ở lại cùng mình lâu hơn vậy, nó hoàn toàn ko xứng đáng bị chi phối bởi những điều tạm thời mình đang trải qua”.
Những gì đọc được trong Bước chậm lại giữa thế gian vội vã ko mới. Lúc đọc mỗi câu mình đều nghĩ mình đã sống vậy, nghĩ vậy từ lâu lắm rồi. Nhưng khi đọc nó, bất chợt như có một lời khẳng định lại, khiến những băn khoăn trong mình tự nhiên biến mất. Ko còn băn khoăn thế nào là hạnh phúc? Bởi mình biết hạnh phúc chính là hôm nay, được sống, được làm việc, còn được cảm nhận trời ngoài kia trong xanh lắm, được nắm lấy tay người mình yêu … Ko còn băn khoăn mục tiêu của cuộc đời mình là gì? Bởi mình đã biết tận hưởng phút giây hiện tại mới chính là điều quan trọng, ko có hiện tại, sẽ ko có tương lai, và quá khứ thì ko thay đổi được. Cái cảm giác bình yên, khi nhận ra rằng mình ko cần chờ đợi một điều gì đến thì mới vui, mình ko cần phải “lẽ ra nên làm gì” thì mới có thể hạnh phúc, mình hôm nay đã tốt hơn hôm qua rất nhiều, đó chính là một cuộc đời ý nghĩa.
Cuộc đời ý nghĩa chẳng cần phải làm gì cao xa, chẳng cần phải cứu thế giới hay trở thành một ai đó thật tài giỏi, giàu có, nổi tiếng. Cuộc sống này đâu cần gì nhiều. Người ta chỉ cần tốt với nhau. đủ để khiến một ngày của ai đó ko bắt đầu bằng những lời cay nghiệt, chính lúc đó là thế giới đã bình an. Hay đơn giản hơn, khi bắt gặp một lời nói ko hay từ đồng nghiệp, thay vì đổ thêm dầu vào lửa và bắt đầu tranh cãi đúng sai, chỉ cần dừng lại, hít một hơi thật sâu, uống một li nước ấm, bình tâm hỏi lại bằng những lời lẽ tốt đẹp nhất. Sáng nay, mình đã làm vậy, và mình cảm thấy thật hay ho. Ko phải lần đầu tiên, nhưng có lẽ là một trong những lần hiếm hoi chuyển hóa kì diệu từ tâm trạng ko tốt sang tâm trạng tốt mà mình đã làm được. Thật ra, biết điều đúng đắn là một chuyện, để luôn làm điều đúng đắn lại là một câu chuyện khác. Và mình cần những lời khuyên như Bước chậm lại giữa thế gian vội vã … như gặp được đúng người, đúng thời điểm …
Có rất nhiều lúc, cảm thấy như mình cứ vội lao đi, vội trở thành một cái gì đó, vội cả vượt lên trước một ai đó, vội nắm lấy ánh hào quang le lói của mình. Mình bất chợt quên mất rằng cuộc sống này, để hào nhoáng thì rất dễ, nhưng để chân thành thì khó. Chạy theo những cái tưởng như phiên phiến xởi lởi thì có vẻ hay ho, nhưng hóa ra, chỉ càng khiến bản thân dấn vào những mối quan hệ ko mang gì tốt đẹp cho mình. Những người đối với mình chân thành, sẽ ko khiến mình tổn thương, sẽ thật sự lo lắng cho niềm vui nỗi buồn của mình. Và nhìn quanh, mình bất chợt nhận ra là mình có nhiều người như thế quanh mình. Điều mình cần, ko phải là dành nhiều thời gian để có thêm nhiều mối quan hệ bóng bẩy, mà chỉ cần quay lại, nắm giữ thật chặt, dùng tấm lòng để đối đãi những người chân thành mình đang có mà thôi. Sự thật, giản đơn, ngay trước mắt, chỉ là mình vẫn đang cố tình lờ đi đôi khi …
Cảm ơn cuộc đời, bởi vì đôi khi, may mắn ko nằm ở chỗ trúng xổ số được bao nhiêu tiền, mà đơn giản chỉ là, nhận ra chân lí khi ko quá muộn!