Blogging, Tinyvirgo's dairy

Điểm đến tiếp theo

Có một thời gian, sau khi tới Hà Lan, và thực hiện được ước mơ đeo đẳng suốt thanh xuân của mình là được đi du học, mình cảm thấy trầm cảm. Mình cảm thấy mình ko thể trở thành một cái gì đó vĩ đại, thậm chí, ko cảm thấy rằng mình có “tiềm năng” trở thành một điều gì đó có ý nghĩa trong cuộc đời này. Mình – ko chấp nhận mình chỉ là một con người bình thường, một thoáng trong cái vũ trụ rộng lớn này, và rồi biến mất, như chưa từng tồn tại, và mình buồn – buồn nhiều vì điều đó!

Điều đúng đắn nhất vào thời điểm ấy mà mình đã làm là ko tự tử. Có đôi lúc, mình cảm thấy cuộc đời mình quá vô nghĩa. Những nỗi buồn từ công việc, từ người thân, từ cả người yêu, bạn bè, khiến mình cảm thấy ko chịu nổi, mình nghĩ là mình có “quyền” gục ngã. Đôi lần, mình nghĩ mình ko lưu luyến gì cuộc sống này nữa. Nhưng rồi mình nghĩ đến những người thân, nghĩ đến cha mẹ, nghĩ đến người yêu, nghĩ rằng mình ko có quyền gây ra một nỗi đau, một món nợ mà mình sẽ ko có cơ hội để sửa chữa. Và mình cố gắng bước đi, giống như khi đạp xe ngược gió, người ta có thể đạp, và nỗ lực rất nhiều, dù ko tiến được bao nhiêu, chỉ cần ko dừng lại. Mình cứ vậy, cắm cúi đi trong cơn gió của cuộc đời mình. Đôi khi, mình tự hỏi khi nào thì cơn gió ấy đi qua, khi nào thì mình có thể tự biết rằng đây là đích đến, và khi nào thì mình biết được đích đến tiếp theo …

Vào một ngày kia, mình đọc được đâu đó về việc nghỉ hưu sớm. Lúc đầu, mình ko quan tâm lắm. Nhưng mình khá thích cái ý tưởng một lúc nào đó, mình sẽ ko phải quan tâm tới việc kiếm tiền nữa, và mình có thể làm chủ thời gian của mình. So với bạn bè cùng trang lứa, khi mà các bạn nổi lên trào lưu đi khắp bốn phương, và dùng tiền để đi, mình cảm thấy lạc lõng giữa làn sóng ấy. Mình cảm thấy những chuyến đi vội vã, budget chật hẹp, những đau đầu khi phải lên kế hoạch cho những chuyến đi, và việc say xe, mệt mỏi khi phải đến một nơi xa lạ, khiến mình ko trọn vẹn thật sự thích việc dịch chuyển. Nhưng khi nghĩ đến việc được làm những việc mình thích, bất kể nó là việc gì, được dành thời gian cho gia đình, cho nấu nướng, mình cảm thấy đó chính là điều mình muốn hướng tới.

Tết vừa rồi, khi về VN, bất chợt cảm thấy giữa những lối rẽ của cuộc đời, thì mình đang ở đây. Cảm thấy đủ may mắn khi cả hai vc đều có việc làm ổn định, lương hướng đầy đủ. Bất chợt cảm giác cái giấc mơ ấy thật sự là có thật. 10 năm nữa, nếu tất cả mọi thứ đều như dự định, mình sẽ nghỉ hưu, sẽ ở một nơi nào đó mà mình có một ngôi nhà nhỏ, có vườn rộng, nuôi một vài con vật, có thời gian để ở bên con cái và cha mẹ mỗi ngày, và có một tương lai ổn định.

Những gì mình cố gắng hôm nay, dù ko biết mỗi năm, mỗi thời điểm của cuộc đời đều có thể có những thay đổi nhất định, thì cũng sẽ hướng tới đích đến đó. 10 năm, cũng như 8 năm vừa qua, sẽ trôi qua rất nhanh. Và mình tin, mình sẽ làm được những điều mình ấp ủ, như tất cả những điều mình đã từng dự định …

Mình ơi, cố lên!

Leave a Comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.