
Bạn có biết vì sao người ta bảo ko nên dồn ai đó tới đường cùng?
Bạn có biết vì sao người ta bảo ko nên đánh một con thú đã bị thương?
Bạn có biết vì sao trong tất cả các con đường, con đường đáng sợ nhất không phải là con đường nguy hiểm nhất, nhiều tai nạn nhất, mà là những con đường cụt?
…
Bởi vì nếu đã vào đường cụt, người ta hầu như ko còn lối thoát!
Bởi vì một con thú dù dã man tới bao nhiêu, cũng sẽ ko ác độc nếu chẳng ai đụng tới nó, nhưng đã là con thú bị thương, nó sẽ tấn công bất kì ai tới gần!
Bởi vì bất kì ai cũng xứng đáng được sống, được làm lại một lần nữa …
Còi cũng đã đôi lần giận dữ, cảm giác mình ko còn gì để mất, có thể nói ra tất cả, có thể làm tất cả tổn thương, những lúc như thế, sẽ ko bình tĩnh, ko giữ được bản thân kiềm chế làm người khác đau khổ, cảm giác đó làm mình như càng hung dữ hơn, càng muốn làm người khác phải đau đớn, cho dù đó là người mình thương yêu nhất! Nhưng qua rồi tất cả, lại nhìn lại và biết là mình sai, thì đã quá muộn để có thể thay đổi bất kì điều gì, người mình yêu thương đã tổn thương, đã buồn và phải rất nhiều thời gian thì vết thương ấy mới có thể lành!
Còi rất thik dùng tiếng Anh khi nói về sự tổn thương, người ta dùng từ “hurt”, bị thương trên cơ thể cũng dùng từ đó, mà khi nói về sự tổn thương trong tâm hồn cũng dùng từ đó! Phải chăng, vết thương nào cũng đau đớn, y như cảm giác cầm dao cắt vào tay, người ta có thể lành, nhưng vết sẹo ấy thì rất lâu mới có thể lành lặn như cũ, hoặc có thể là ko bao giờ lành như cũ!
Còi đã từng coi nhiều người là bạn, và cũng đã ko hề tiếc nuối khi để một tình bạn ra đi, chỉ đơn giản vì còi nghĩ, bất kì điều gì thuộc về mình thì dù thế nào cũng vẫn là của mình, còn nếu đã ko phải của mình, thì níu giữ làm gì kia chứ? Có thể khi tình bạn ấy rời xa còi, còi cảm thấy tổn thương, cảm thấy giống như đang mất đi một phần nào đó trên cơ thể mình, nhưng còi biết rồi vết thương ấy sẽ lành, bởi bên còi còn rất nhiều bạn bè – thật – sự – thuộc – về – còi! Bởi vì còi thì chỉ mất tình bạn mà thôi, còn người ta đã làm mất đi cả niềm tin vào tình bạn rồi!
Đôi khi, người lớn cũng làm tổn thương nhau, cũng thik nói những điều khiến người khác đau lòng. Tại sao người lớn lớn như thế mà vẫn ko hiểu, rằng chỉ cần mỗi người bớt 1 lời, thì thế giới sẽ yên bình biết bao?
Đôi khi, còi thèm được nghe một lời êm tai ngọt ngào, một tiếng gọi “con” trìu mến, một lời chỉ dạy ân cần chứ ko phải là một lời quát tháo mắng mỏ … tại sao, tại sao lúc nào người lớn cũng ko hiểu, trẻ con ko bao giờ học được gì từ những lời mắng mỏ cả?
Còi ko phải trẻ con, còi hiểu điều gì là đúng, điều gì mình làm sai. Còi cũng ko phải người lớn, vì thế còi ko cho phép người khác có quyền làm tổn thương còi!
Nếu trên đời có những người thik làm người khác tổn thương, thì thật đáng buồn, đáng buồn ko phải vì có những người như vậy, mà đáng buồn cho những người thik làm người khác tổn thương, bởi chính họ sẽ ko bao giờ lành lặn cả! Hãy thử nghĩ xem, nếu bạn cầm dao và cắt một nhát vào tay người khác, bạn sẽ hiểu, cảm giác ấy còn kinh khủng hơn cảm giác vô tình bị cắt một nhát vào tay!
Cụ Dum nói rằng, khi người ta giết người, kẻ bị giết sẽ chết, nhưng cái chết ko phải điều đáng sợ nhất, điều đáng sợ nhất là khi giết người, linh hồn của ta sẽ ko bao giờ còn nguyên vẹn!
Còi hiểu rằng, lần đầu tiên cầm kiếm là một thử thách kinh khủng mà không ai muốn vượt qua, và còi mong rằng, ko bao giờ mình phải tập cầm kiếm!
