Nhi An của mẹ,
Hôm nay mẹ đã lại cười, dù mẹ vẫn nghĩ tới con. Mẹ có cảm giác mỗi khi mẹ cười, giống như sợ rằng mẹ sẽ quên mất mẹ chỉ mới mất con tuần trước. Hai tuần, sao quá dài, mẹ cảm giác như mẹ đã buồn đến trăm năm. Tự dưng mẹ nghĩ là mẹ cũng thấy buồn cười, tự xưng mình là mẹ, còn chưa yêu thương con được đến 1 tháng, còn chưa thật sự ôm con vào lòng … Thế mới biết, những người thật sự mất con còn đau lòng đến chừng nào … Ít ra, mẹ cũng ko phải nhớ hình ảnh của con, mẹ chẳng biết con trông giống ai, dù giờ đây, nhìn bất kì đứa trẻ nào, mẹ cũng nhớ An của mẹ …
Rồi một lúc nào đó như hôm nay, mẹ sẽ có những chuyện cần phải lo, những điều cần phải cười. Có thể một lúc nào đó mẹ quên mất luôn rằng mẹ đã từng rất rất buồn khi mất con. Hãy tha thứ cho mẹ. Nếu mẹ có con, mẹ cũng muốn mẹ sống cuộc đời của chính mình, để con ko bao giờ mang gánh nặng sống cuộc đời của mẹ, hay lo lắng cho cuộc đời của mẹ. Vậy nên bây giờ, mẹ nghĩ là mẹ sẽ sống tiếp, sống vui vẻ, sống như chưa từng được sống. Rồi mẹ sẽ sinh cho con một đứa em, một đứa em gái tên Chi Mai và một đứa em trai tên An Nam. Con hãy mang các em đến bên mẹ, để mẹ được yêu thương, được ôm ấp các em vào lòng, để mẹ sống cuộc đời của mẹ, và để con ra đi …
Nhi An của mẹ, mẹ đã cài vào lịch hàng năm sẽ nhớ đến con. Ở một nơi nào đó, nếu con trở thành một đám mây, hay một ngọn cỏ, hãy cho mẹ biết. Mẹ sẽ nâng niu con, nếu mẹ có cơ hội.
Nhi An của mẹ, niềm vui đầu tiên của mẹ, và nỗi buồn lớn nhất cuộc đời của mẹ, mẹ mong con vui, dù ở bên mẹ hay ko …
Yêu con nhất cuộc đời của mẹ!