My baby

Nhi An của mẹ,

Hôm nay mẹ đã lại cười, dù mẹ vẫn nghĩ tới con. Mẹ có cảm giác mỗi khi mẹ cười, giống như sợ rằng mẹ sẽ quên mất mẹ chỉ mới mất con tuần trước. Hai tuần, sao quá dài, mẹ cảm giác như mẹ đã buồn đến trăm năm. Tự dưng mẹ nghĩ là mẹ cũng thấy buồn cười, tự xưng mình là mẹ, còn chưa yêu thương con được đến 1 tháng, còn chưa thật sự ôm con vào lòng … Thế mới biết, những người thật sự mất con còn đau lòng đến chừng nào … Ít ra, mẹ cũng ko phải nhớ hình ảnh của con, mẹ chẳng biết con trông giống ai, dù giờ đây, nhìn bất kì đứa trẻ nào, mẹ cũng nhớ An của mẹ …

Rồi một lúc nào đó như hôm nay, mẹ sẽ có những chuyện cần phải lo, những điều cần phải cười. Có thể một lúc nào đó mẹ quên mất luôn rằng mẹ đã từng rất rất buồn khi mất con. Hãy tha thứ cho mẹ. Nếu mẹ có con, mẹ cũng muốn mẹ sống cuộc đời của chính mình, để con ko bao giờ mang gánh nặng sống cuộc đời của mẹ, hay lo lắng cho cuộc đời của mẹ. Vậy nên bây giờ, mẹ nghĩ là mẹ sẽ sống tiếp, sống vui vẻ, sống như chưa từng được sống. Rồi mẹ sẽ sinh cho con một đứa em, một đứa em gái tên Chi Mai và một đứa em trai tên An Nam. Con hãy mang các em đến bên mẹ, để mẹ được yêu thương, được ôm ấp các em vào lòng, để mẹ sống cuộc đời của mẹ, và để con ra đi …

Nhi An của mẹ, mẹ đã cài vào lịch hàng năm sẽ nhớ đến con. Ở một nơi nào đó, nếu con trở thành một đám mây, hay một ngọn cỏ, hãy cho mẹ biết. Mẹ sẽ nâng niu con, nếu mẹ có cơ hội.

Nhi An của mẹ, niềm vui đầu tiên của mẹ, và nỗi buồn lớn nhất cuộc đời của mẹ, mẹ mong con vui, dù ở bên mẹ hay ko …

Yêu con nhất cuộc đời của mẹ!

Blogging, My baby

Mình vẫn thường lạc quan nói rằng mình là một cô gái may mắn. Sinh ra trong một gia đình ko nghèo mấy, lớn lên, nhận được sự giáo dục tương đối ổn, gặp được những thầy cô tốt ở những thời điểm quyết định, đi du học, ko tính toán gì và may mắn nhận được những lời đề nghị việc làm hấp dẫn ở những thời điểm quan trọng. CV của mình là một chuỗi những điểm sáng ko có gì để chê trách. Có thể, đối với một ai đó, mình là một người mà người khác sẽ ngưỡng mộ, sẽ mong trở thành mình. Thậm chí, người ta hay bảo con gái tuổi dần sẽ lận đận tình duyên. Mình ko vậy. Mình gặp được nhiều người, người thích mình ko thiếu, và người sẵn sàng vì mình làm nhiều việc cũng ko hiếm. Mình gặp anh rất tình cờ, và cũng được sự ủng hộ của gia đình hai bên, một vài sự cố nho nhỏ, một ít cãi vã đôi khi, nhưng mọi chuyện ổn cho tới giờ, mình thì chả có gì để mong cầu hơn.

Vậy nên mình vẫn tin là mình may mắn. Cho tới những ngày này. Bất giác nhìn lại, cuộc đời mình cũng trải qua nhiều chuyện, rất nhiều lần mình đã tưởng sẽ thôi ko cố được nữa, những rắc rối đến rồi đi, mình lại vượt qua được và chỉ nghĩ rằng đó chỉ là một chút khó khăn trên con đường đời ko mấy bằng phẳng. Mình mới biết là mình mạnh mẽ đến chừng nào, ko thoái chí, ko từ bỏ, ko than khóc, chỉ cứ thể vượt qua. Nhưng lần này, mình nghĩ mình sẽ ko còn là mình nữa. Có những nỗi đau, mà khi đi qua rồi, mình ngồi đây, cứ tự hỏi tại sao chuyện này lại xảy đến với mình, tại sao lại là mình, mình sẽ phải làm gì nếu nó xảy ra lần nữa, và mình nhận ra, lần đầu tiên trong đời mình biết sợ.

Mình hận cuộc đời đã đưa mình vào những ngõ cụt, và tưởng rằng mình đủ mạnh mẽ để vượt qua. Mình hận những thử thách cứ đến mà ko hề hỏi ý kiến của mình. Mình cảm thấy vô vọng, cảm thấy bế tắc, cảm thấy ko muốn tiếp tục. Đâu đó trong đầu mình lí trí bảo rằng mình phải bước đi, ko phải bởi vì mình mạnh mẽ, mà bởi vì mình ko còn lựa chọn nào khác. Mình đau khổ đã đành, mệt mỏi và từ bỏ đã đành, nhưng ko thể khiến những người quanh mình cũng bế tắc đau đớn vì mình, dù mình băn khoăn là họ có xứng đáng hay ko?

Mình đã thôi nghĩ về sứ mệnh của cuộc đời, và nghĩ phải làm thế nào để sống tiếp cuộc đời này, chỉ cần sống tiếp chứ ko phải tồn tại. Bởi vì những nỗi đau cứ thế kéo đến, và mình thì ko biết mình phạm phải lỗi gì để phải gánh chịu những nỗi đau …

My baby

Mẹ vẫn ko thể tin là điều này lại xảy ra với mẹ. Mẹ ko thể tin rằng mình vẫn chưa đủ trưởng thành để trở thành mẹ của con. Sáng nay, mẹ chợt nghĩ ngày con quyết định rời bỏ mẹ, thật buồn, lại là ngày của mẹ. Mẹ mải lo lắng quên mất rằng đó cũng là ngày của mẹ. Sẽ là tuyệt hơn biết bao nhiêu nếu con còn bên mẹ, và mẹ sẽ nhớ tới ngày của mẹ đầu tiên khi mẹ vẫn còn con …

Mẹ muốn tìm một điều gì đó để đổ lỗi. Mẹ muốn xin lỗi con vì đã ko đủ cẩn thận, ko đủ sức khỏe, ko đủ niềm tin, ko đủ mạnh mẽ để giữ con lại với thế giới này. Điều gì đó khiến mẹ linh tính rằng con sẽ ko ở bên mẹ lâu, nhưng lẽ ra mẹ nên có niềm tin ở con nhiều hơn nữa. Mẹ xin lỗi vì đã ko làm gì để giữ con lại. Mẹ xin lỗi vì ko buồn vì con nhiều hơn quá 1 ngày. Mẹ vẫn muốn khóc khi nghĩ về con, nhưng rồi mẹ lại muốn mình mạnh mẽ. Bởi vì cuộc sống này là vậy, mình phải đứng lên và lo cho chính mình, nếu ko, sẽ bị bỏ lại phía sau.

Có thể con ko đến cuộc đời này nữa, con đã quyết định rằng kiếp con người thật sự rất mệt mỏi. Mẹ đồng cảm với suy nghĩ của con. Và bởi vì con vẫn chưa thể nói cho mẹ điều con mong muốn nhất, mẹ nghĩ là mẹ sẽ thay con quyết định những điều còn lại. Có thể con đã quyết định trở thành một cái cây, một bông hoa, hay một đám mây. Hay con đã quyết định trở thành một thiên thần ở đâu đó … Mẹ mong con bình yên với lựa chọn của mình. Và dù con có lựa chọn nào, mẹ cũng vẫn yêu thương con bằng tất cả trái tim của mẹ …