Cuộc đời nhỏ, Gởi lại cho người

Ngày mai tôi đi

Mai tôi đi… Chẳng có gì quan tɾọng,
Lẽ thường tình, như lá ɾụng công viên,
Như hoa ɾơi tɾước gió ở Ьên thềm,
Chuyện Ьé nhỏ giữa dòng đời động loạn…



Khoảnh khắc cuối… Đâu còn gì tha thiết…
Những tháng ngày hàn nhiệt ở tɾần gian.
Dù giàu sang hay danh vọng đầy tɾàn,
Cũng Ьuông Ьỏ tɾở về cùng cát Ьụi…

Sẽ dứt điểm đời ρhù du ngắn ngủi,
Để đi vào ɾanh giới của âm dương,
Không Ьàng hoàng tɾước ngưỡng cửa Ьiên cương,
Bên tɾần tục, Ьên vô hình cõi lạ…

Chỉ ước nguyện tâm hồn luôn thư thả
Với hành tɾαng thanh nhẹ Ьước qua nhanh,
Quên đàng sau những níu kéo giựt dành,
Kết thúc cuộc lữ hành tɾên dương thế…

Mắt nhắm ɾồi… Xin đừng tҺươпg ɾơi lệ,
Đừng ʋòпg hoa, ρhúng điếu hoặc ρhân ưu,
Đừng quay ρhim, chụρ ảnh để dành lưu.
Gây ρhiền toái, nợ thêm người còn sống…

Ngoảnh nhìn lại, đời người như giấc mộng,
Đến tɾần tɾuồng và đi vẫn tay không.
Bao tɾầm thăng, vui khổ đã chất chồng,
Nay ɾũ sạch… Lên Ьờ, thuyền đến Ьến…

Nếu tưởng nhớ… Xin âm thầm cầu nguyện,
Nên xem như giải thoát một kiếρ người,
Cứ Ьình tâm, thoải mái với vui tươi,

Đây là bài thơ mà mình rất thích, nó cũng nói lên tâm trạng của mình đối với cái chết.


Khi ai đó đọc được những dòng này, mình hy vọng những gì mình viết có thể khiến những ai còn sống nhẹ lòng hơn, bởi vì được chết là nguyện vọng của mình từ rất rất lâu rồi, và hãy vui bởi vì mình giờ đã không còn buồn, ko còn lo nghĩ, và đã được toại nguyện. Chắc hẳn ai cũng sẽ thắc mắc vì sao mình lại mong được chết? Cuộc sống của mình từ khi có ý thức đến nay luôn là đang theo đuổi một điều gì đó trong checklist. 10 tuổi mơ ước vào trường chuyên. 15 tuổi mơ ước đi nước ngoài. 25 tuổi mơ ước có bằng tiến sĩ. 30 tuổi mơ ước sở hữu một căn nhà. 35 tuổi mơ ước mình được thảnh thơi. Ai đó bảo rằng, có nhiều người đã chết khi 30 tuổi, chỉ là họ được chôn vào năm 70 tuổi. Mình ko muốn sống tới 70 tuổi chỉ để trả bill và lo nghĩ. Checklist của mình cho tới bây giờ là Được chết. Có thể đối với nhiều người, checklist còn bao gồm du lịch thế giới, hay đẻ con. Còn với mình, tất cả những điều đó chỉ là thứ yếu. Mình đã trải qua tất cả cung bậc của cảm xúc: vui sướng, hạnh phúc, mơ mộng, bay bổng, đau đớn , chán chường, và cả tuyệt vọng … Mình cảm thấy bản thân đã sống đủ, và những ngày còn lại chỉ là một sự chờ đợi. Vậy nên, mình muốn kết thúc nó, để có thể được tái sinh, hay ít ra, để chấm dứt một đời vừa trọn vẹn, trong định nghĩa của mình.

Một lí do nữa mà mình muốn chết, là bởi vì mình cảm thấy đã ko còn gì níu kéo mình ở cuộc sống này. Từ bé, mình đã luôn là một cô bé khao khát được yêu thương và mong mỏi sự toàn mĩ. Mình luôn mong được thầy cô cha mẹ yêu quý. Mình luôn mong có một người bạn thân đến mức có thể chia sẻ cùng mình mọi thứ. Mình luôn mong có một tình yêu mà người đó có thể vì mình hái sao trên trời. Có đôi lúc nhìn những cuộc đời xung quanh mình, những người xinh đẹp, thông minh, tài giỏi, may mắn … mình nhận ra là mình thuộc dạng trung bình trong tất cả mọi thứ, ko hẳn là xấu xí, nhưng cũng chẳng mấy xinh, ko hẳn là khờ dốt, nhưng cũng chẳng phải tài năng gì ghê gớm, mình cũng có may mắn, nhưng cũng có những bất hạnh … điều duy nhất mình biết, và chắc chắn, đó chính là mình sinh ra ko phải để được yêu thương. Đối với cuộc đời này, có lẽ điều duy nhất mình đã luôn chấp nhận chính là từ bỏ tình yêu thương. Hồi bé, mình luôn muốn là cô bé được yêu quý nhất. Nhưng bạn bè ko thích mình. Mình cũng ko có bạn thân. Mình ko hẳn là đứa con ba mẹ yêu thương nhất. Ko hẳn là nàng dâu hoàn hảo nhất. Ko hẳn là cô học trò được cưng chiều nhất. Và để đỡ đau lòng, mình thường từ bỏ ước mong ấy. Cho tới khi gặp anh, người đàn ông mà mình đã chọn làm chồng. Có lẽ, anh cũng đã từng dành cho mình rất nhiều tình yêu quý giá nhất. Nhưng mình ko đủ giỏi giang khéo léo để giữ nó. Hình như cuộc sống cứ trêu đùa mình. Cho mình cha mẹ, nhưng ko cho mình tình yêu. Cho mình cởi mở và có rất nhiều bạn, nhưng ko có ai thật sự vì mình mà làm điều gì đó. Cho mình tình yêu và lựa chọn người mình yêu, nhưng lại thử thách mình quá nhiều trong tình yêu ấy. Đôi khi, mình ao ước tình yêu ấy đổi được cho mình một người chồng thấu hiểu, hay một người chồng khoẻ mạnh, hay ít ra là một người đủ vững chãi để là chỗ dựa cho mình. Nhưng mình biết suốt cuộc đời này, mình sẽ phải sống với sự lựa chọn này, sự lựa chọn mà mình ko bao giờ hối hận, chỉ luôn tự hỏi nhân sinh mình đã làm sai ở đâu, mà ko thể cho mình cảm nhận được hạnh phúc. Những người còn sống, vì vậy, hãy vui cho mình, bởi mình đã được giải thoát. Và giờ đây, có thể mình đã nhẹ lòng được bao phần.

Mình ko hờn trách bất kì ai. Mình nghĩ mình đã có sự lựa chọn của mình. Sau rất nhiều cố gắng, mình đã làm được rất nhiều việc, rất nhiều những việc mà nhiều người cho rằng mình sẽ ko làm được. Mình đã hoàn thành con đường học vấn một cách xuất sắc. Mình đã sống được ở bất kì nơi đâu mình muốn. Mình đã vượt qua khó khăn khi cô độc và đã giúp đỡ nhiều người. Mình tự thấy mình lương thiện và tốt bụng. Và giờ, mình tự chọn được nghỉ ngơi. Ko còn muốn cố gắng để thay đổi một ai đó. Ko còn muốn cố gắng để được ai đó yêu thương. Ko còn muốn hỏi vì sao, lỗi của mình ở chỗ nào. Thậm chí, ko còn muốn trách số phận hay những người xung quanh. Chọn cho mình bình yên, chấp nhận những gì đang xảy ra. Chọn im lặng, ko giải thích, và cũng ko cần ai giải thích, cũng ko cần tự mình giải thích và thấu hiểu cho người khác. Tự mình biết rằng mình ko phải là người được yêu quý nhất trần đời đối với bất kì ai. Những cũng tự mình cho rằng điều đó ko cần thiết. Một người ko được yêu thương như mình, ra đi, sẽ ko làm nhiều người đau buồn. Vậy cũng tốt.

Mình đã luôn cố gắng, và mình hy vọng cái chết của mình đến tự nhiên, và ko phải là tử tự. Mình có ước muốn hiến tặng tất cả các bộ phận cơ thể còn dùng được cho bất kì ai cần. I want to donate all parts of my body and organs for anyone in need.

Mình mong muốn để lại căn nhà cho chồng mình. Bảo hiểm sinh mạng sẽ trả phần của mình. Anh có thể bán để về Việt Nam sống với gia đình anh, bù đắp những tháng năm đã rong ruổi cùng mình. Dù đi qua bao nhiêu khó khăn, một mình hay có sự giúp sức thầm lặng ở phía sau, thì vẫn là của chồng công vợ. Dù thật tâm mình nghĩ suốt những năm tháng qua, mình cô đơn trên con đường gìn giữ cuộc hôn nhân này, cô đơn khi đưa ra mọi quyết định từ mua nhà, sửa nhà… Không thể phủ nhận nếu ko có anh, mình có thể có được mọi thứ như hôm nay. Nên dù đó là những giây phút làm những việc mà vừa làm vừa tủi thân, thì vẫn là của chồng công vợ.

Căn nhà HAGL hai vợ chồng mua nhưng nhờ ba mẹ đứng tên, anh hãy cho ba mẹ để lo tiếp cho Phương. Mình mong muốn những khoản tiền nếu có được trả cho mạng sống của mình, gồm bảo hiểm xã hội (trả cho chồng) và lương 1 năm của công ty sẽ được giao lại cho ba mẹ. Mong rằng ba mẹ sẽ dùng số tiền đó mua đồ ăn ngon, mua thuốc bổ tốt, đi đến những nơi ba mẹ muốn, sống cuộc đời không lo nghĩ thêm về tiền. Con luôn nợ ba mẹ một chữ hiếu, luôn trách rằng giữa hai chị em thì con luôn thua thiệt về yêu thương, luôn biết rằng khả năng ba mẹ đã dồn lo cho em thì ko thể lo cho mình. Nhưng con chỉ mong mình ko làm ba mẹ thất vọng, đã đôi lúc khiến ba mẹ tự hào. Đối với con, không mong kiếp sau được làm người, nên ko muốn nói lại làm con ba mẹ. Con hy vọng đã trả được hết duyên trên đời, để mãi mãi trở thành cỏ cây vô thường ko phải cảm nhận gì nữa. Mong ba mẹ chu toàn cho mong ước của con.

Mình mong muốn để lại toàn bộ đồ đạc cá nhân cho Phương. Mình chỉ mong cuộc đời nó tốt hơn hiện tại, và sống tốt cả phần của chị. Coi như là một chút của hồi môn, nếu ngày em yên ổn mà ko có chị.

Khi mình chết đi, mình muốn được hỏa thiêu. Tro cốt mang lên đỉnh Bàn cờ ở núi Sơn Trà, thả hết ở đó. Phần sẽ theo gió hòa vào biển, tự do đi khắp muôn nơi. Phần sẽ theo đất trở thành cỏ cây, vô tư giữa đời. Ở đỉnh bàn cờ, gió mát, lại đôi lúc được xem người ta đánh cờ, là cái thú của cuộc đời mình …

Cuộc sống đến lúc chết, mình đã cố gắng hết sức để lo cho người thân. Mình mong mỏi ai còn sống hay sống thật tốt. Hãy coi như quãng đường có mình bên cạnh là một chặng đường ngắn, và hy vọng chặng đường đó đủ vui đối với mọi người. Những nỗi buồn mình đã gây ra, xin hãy cho mình xin lỗi, và hãy xí xoá cho mình. Hy vọng, nhân duyên kết thúc ở đây, và không mong chờ thêm gì ở nhau vào kiếp sau.

10/4/2022

Cuộc đời nhỏ

Hôm nay BBC viết một bài dài về việc “ham việc”, cảnh tỉnh về một vấn đề xưa như trái đất là giờ ai cũng được khuyến khích làm nhiều hơn, nhiều hơn nữa để có giữ được việc, hay để được thăng chức … Bài viết có vẻ đặt “chúng ta” ở vị trí thụ động, rằng chính phủ, hay các công ty đang thao túng “chúng ta” và “bắt” chúng ta làm việc quá nhiều! Thật ra chúng ta làm việc bởi vì chúng ta muốn, chẳng ai bắt chúng ta cả! Đương nhiên lí do chúng ta phải làm việc là vì nếu ko làm việc thì con người sẽ “nhàn cư vi bất thiện”. Nhưng kể cả là làm nhiều, làm ít hay ko làm thì đó vẫn là lựa chọn của mỗi người. Bởi vì thật sự công việc đó quan trọng hơn chính bản thân nên mới cố gắng bỏ công. Bởi vì việc thăng chức và trở nên thành công quá quan trọng đối với mỗi người nên họ mới hết tâm sức với nó. Khi đã làm được rồi thì lại càng muốn làm nhiều hơn, thành công nó dễ gây nghiện vậy đấy!

Cũng giống như nhiều người than phiền là ko hiểu sao facebook quảng cáo này kia, hay xâm phạm quyền tự do của người dùng, hay thậm chí ko thèm dùng facebook vì thấy mất thời gian. Tất cả những lí do chỉ là ngụy biện cho việc bản thân người dùng ko đủ kiến thức hay ý chí để điều khiển những việc mình làm. Đừng đổ lỗi cho facebook mất thời gian, khi mà chính mình thích thú với những cuộc tranh luận vô bổ trên facebook. Nếu mình ko còn sa đà vào việc đúng sai và coi facebook chính là một công cụ để kết nối như đúng sứ mệnh của nó, thì sao phải mất thời gian. Nếu mình sẵn sàng tắt facebook để đi ngủ thì sao phải tốn thời gian?

Mình nhận ra rằng bản thân mình làm nhiều những việc khiến mình vui. Ví dụ mình lên facebook post hình, nó khiến mình vui thì mình mới post tiếp. Nếu mà tham gia một nhóm chat khiến mình buồn bực thêm, thì tự nhiên mình sẽ tìm cách tránh xa nó. Mình chơi game mà nó khiến mình vui thì tự nhiên mình sẽ chơi nhiều. Ngược lại có những việc không khiến mình vui hơn thì mình sẽ ko lựa chọn nó. Cuộc đời là lựa chọn, ko ai ép ai phải làm bất kì điều gì. Chúng ta nghĩ rằng chúng ta bị điều khiển, bởi vì chúng ta ko đủ ý chí để lựa chọn, và cũng ko đủ sáng suốt để biết đâu là lí do thật sự trong mỗi việc chúng ta làm mà thôi!

Ai đó nói rằng “còn yêu thì còn cố gắng, hết yêu thì tìm lí do”, nghe như ngụy biện nhưng đó chính là sự thật. Chẳng có điều gì là ko thể làm được, vấn đề là bạn có muốn làm hay ko? Yêu một người, có đủ yêu nhiều hơn cả bản thân để cố gắng vì người đó hay ko? Bởi lời yêu thì dễ nói, nhưng để làm cho một người hạnh phúc ko đơn giản chút nào. Muốn thành công thì ai cũng muốn, nhưng có đủ ý chí để chạm tới thành công hay ko thì còn tùy bạn muốn cái thành công đó tới mức nào …

Mình thường nghĩ trên đời thật sự có 2 loại người: một loại luôn cố gắng để làm điều mình muốn, còn loại kia luôn chấp nhận và nói ko muốn gì hết. Loại nào cũng có thể hạnh phúc với cuộc đời mình, chỉ là đừng muốn tất cả nhưng nói ngược lại, hay ko chấp nhận nhưng cũng ko muốn cố gắng! Cuộc đời chính là lựa chọn, giống như niềm tin của các bạn đạo Hồi rằng trở thành một con người có ý chí chính là lựa chọn của chúng ta trước khi bước vào cuộc sống này … Sống với nó, chiến đấu với nó, đừng sống như một cái cây bởi vì đó vốn ko phải là lựa chọn ban đầu của mỗi con người …

Cuộc đời nhỏ

Mình thích những buổi sáng chủ nhật trời nắng. Nắng len vào cửa sổ, chiếu những tia sáng rực rỡ ấm áp sưởi ấm những đồ đạc trong nhà. Nếu may mắn, mình có thể chìa chân vào đúng vạt nắng đó, cảm giác ấy thật ấm áp dễ chịu!
Thấy cuộc sống đôi lúc cũng đẹp và dễ chịu vậy, mà trong đầu lại lảng vảng một câu  “Life is sad, pretending it isn’t is exhausting!” (Everything happens for a reason – Kate Bowler). Nếu Điểm đến của cuộc đời (Đặng Hoàng Giang) khiến cho mình hơi bi quan một tẹo. Mất vài ngày mới cảm thấy cái đám mây đen u tối biến mất khỏi đầu. Mình cứ băn khoăn tự hỏi công bằng của cuộc đời ở đâu, một đứa bé mười tuổi thì có lỗi gì ghê gớm mà phải chịu những đau đớn như vậy, tội lỗi của kiếp trước nó nặng tới mức nào mà một cô gái đầy nghị lực thế kia nhất định phải ra đi … Nó khiến mình nghi ngờ chúa trời vốn dĩ là rất ác độc, bởi dù có lỗi lầm thế nào, điều đúng nhất để làm cũng là nên tha thứ, phải ko?
Cùng với một mục đích, Everything happens for a reason (Kate Bowler) lại khiến mình thấy mọi thứ nhẹ nhàng hơn.  Nó khiến mình nhận ra chặng đường đời ngắn ngủi này có cái gì đó đang chờ đợi ở bến cuối. Nó khiến mình tưởng tượng ra thiên đường ko đáng sợ một chút nào. Có đôi khi đâu có những câu hỏi của Kate cũng giống những câu hỏi của mình, có chút gì đó giận dỗi, oán hận, thốt ko nên lời “f*** you, life”, nhưng chỉ là để giải tỏa cảm xúc trong giây phút đó, rồi thôi. Đến cuối cùng, vẫn là phải buông tha, oán giận vô hình hay hữu hình thì cũng phải cho đi …
Bởi ko phải tất cả nỗi đau đều có lí do, ko phải chúng ta đang trả giá cho những điều chúng ta đã làm, không phải cứ sống tốt là sẽ được may mắn. Cuộc sống chỉ đơn giản là một chuỗi những điều thật sự ngẫu nhiên xảy đến với chúng ta một cách hoàn toàn ngẫu nhiên. Có chăng chỉ là chính cái bộ não ngu ngốc của chúng ta tự vẽ nên những câu chuyện, tự connect the dots backward và lập nên những thuyết âm mưu giống như trong The idiot brain (Dean Burnett) đã bảo mà thôi.
Mà thôi, chúng ta rồi sẽ chết, ko phải hôm nay thì sẽ là một ngày nào đó. Ko đến được với thế giới này chưa hẳn đã là một điều ko may. Hay chỉ ghé qua rồi bước tiếp, có thể thiên đường thật sự là một chốn đẹp đẽ đáng trông mong hơn. Ai cũng mong mình sẽ tạo được một vết xước trên cuộc đời này, nhưng “Đời mong manh quá, kể chi chuyện mình” (Một mình – Lam Phương). Kể rồi sẽ quên, tốt hơn hết là thôi đừng kể, để dành năng lượng làm việc khác. Ví dụ, chìa chân cho nắng sưởi ấm và uống một tách trà, thế có phải có ích hơn ko?!
———————————————————————————
 Revisions:
Mình biết mục đích của những quyển sách kiểu như vầy trước cả khi bắt đầu đọc nó. Thật ra thì một bên là trân trọng từng giây phút hiện tại, còn bên kia là học cách chấp nhận hiện tại. Nếu một bên là học cách quý trọng sự sống, thì bên kia là chắt chiu từng giây phút của sự sống. Nó chỉ là những quyển bí kíp kĩ năng tập trung vào hiện tại của First News ngày trước, khác chăng là câu chuyện giờ đã ko phải tưởng tượng, mà là những hoàn cảnh thật, nỗi đau thật. Nhưng thông điệp cũng chỉ là cuộc sống đơn giản chỉ là phút này, giây này, lúc này. Hóa ra những dự định, những mong chờ, hy vọng, kế hoạch đều ko quan trọng bằng lúc này, thứ mình có, điều mình có thể làm.
Làm mình nhớ một đoạn trong Me before you:
“Will Traynor: You know what I see when I look at you?
Lou Clark: Don’t say potential.
Will Traynor: Potential. You need to widen your horizons, Clark. You only get one life. It’s actually your duty to live it as fully as possible.”
Mình rất hay dùng cái chữ “tiềm năng” mỗi khi viết bài báo. Nó dễ sử dụng. Nó ko phải là khả năng, cần phải chứng tỏ bằng một con số nào đó. Nó chỉ là khả năng nếu một số điều kiện cần thiết nào đó xảy ra. Và nó có thể ko xảy ra. Ai cũng có tiềm năng sống một cuộc đời vĩ đại. Đôi khi ai đó có thể cảm thấy mình cũng đặc biệt, với những may mắn đặc biệt, hoàn cảnh đặc biệt, gặp gỡ những con người đặc biệt, và cảm thấy mình có tiềm năng làm nên một điều gì đó khác, một cách đặc biệt. Điều đó xảy ra nhiều hơn vào thời đại này, khi ai cũng có quyền phát biểu, ai cũng có thể qua một đêm trở nên nổi tiếng. Ai cũng có tiềm năng thay đổi thế giới, hoặc ko.
Nhưng thế nào là sống trọn vẹn? Chẳng ai đánh giá được cái gì trọn vẹn. Thời gian sẽ cho thấy thời điểm đó có trọn vẹn hay ko, nhưng cũng chỉ có thời gian mới biết câu trả lời. Câu trả lời hoàn toàn vô ích với tất cả những người đang sống, tò mò muốn biết câu trả lời. Bởi đến đó, thì đã quá muộn để thay đổi. Thời gian cho ta tất cả, mà cũng đáng sợ lắm vì lấy của ta tất cả. 

 

Cuộc đời nhỏ

Mình đã có rất nhiều ngày băn khoăn: ý nghĩa của cuộc đời này là gì?

Mỗi người sinh ra, cố gắng hoặc không cố gắng, may mắn hoặc ko may mắn, vào lúc đó ngẩng mặt lên trời tự hỏi tại sao số phận của ta lại như thế này mà ko phải thế khác. Mỗi người, theo như mỗi tôn giáo khác nhau, tự giải thích cho mình một mục đích sống của bản thân. Và có lẽ có rất nhiều người tin vào lẽ sống của cuộc đời mình. Mình ko biết họ cảm thấy thế nào, khi những khó khăn chồng chất đến. Có khi nào họ tự vấn cái lẽ sống của họ, và có bao nhiêu người bỏ cuộc trước khi sắp chạm tới được cánh cửa hoàn thành lẽ sống của mình?

Mình đã tự vấn bản thân hàng ngàn lần. Xong mình tự nghĩ cuộc đời vốn dĩ rất hữu hạn. Cái mình làm hôm nay chỉ giống như vẽ một đường lên cát ở ngay bờ biển sóng vỗ rất to, chỉ tí nữa thôi sóng vào sẽ cuốn đi hết, không một vết dấu! Vậy cái quan trọng chính là mình, là cảm xúc của mấy chục năm sống hữu hạn này. Một ngày nào đó, mình sẽ ko còn trên đời, nhưng mình mong những cảm xúc đó còn mãi. Ở trên trang viết này, ở trên một trang giấy nào đó.

Và mình muốn kể câu chuyện về những cảm xúc mà mình thu lượm được, tìm sự đồng cảm ở đâu đó, trong hiện tại hoặc tương lai …